Hôm nọ, ngồi nhâm nhi ly trà sữa, lướt qua vài diễn đàn về tiểu thuyết tu tiên, tôi chợt nhận ra Phàm Nhân Tu Tiên vẫn là cái tên được dân tình nhắc đến nhiều nhất, dù đã ra mắt từ lâu. Là một fan cứng của thể loại tiên hiệp, tôi đã “cày” qua không ít bộ truyện, từ Tiên Nghịch, Đại Chúa Tể cho đến Đấu Phá Thương Khung. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến Phàm Nhân Tu Tiên, cảm giác vừa thân thuộc vừa kích thích lại ùa về. Vậy điều gì khiến bộ truyện này “sống dai” đến thế, và liệu nó có thật sự hoàn hảo khi so sánh với các siêu phẩm khác? Hôm nay, tôi xin chia sẻ góc nhìn của mình về điểm mạnh và điểm yếu của Phàm Nhân Tu Tiên, hy vọng bạn sẽ thấy thú vị!
Điểm mạnh của Phàm Nhân Tu Tiên: Khi “chậm mà chắc” lên ngôi
1. Nhân vật chính thực tế, không “buff” quá đà
Nếu bạn từng đọc Phàm Nhân Tu Tiên, chắc chắn sẽ ấn tượng với Hàn Lập – một nhân vật chính “bình dân” đến lạ. Không thiên phú ngút trời, không hậu thuẫn khủng, Hàn Lập khởi đầu là một kẻ phàm nhân đúng nghĩa. Mọi thứ anh có được đều nhờ sự cẩn trọng, tính toán và nỗ lực không ngừng. So với Tiêu Viêm trong Đấu Phá Thương Khung hay Vương Lâm trong Tiên Nghịch – những người thường được “tổ” phù hộ với cơ duyên trời ban, Hàn Lập gần gũi hơn nhiều. Tôi nhớ có lần đọc đến đoạn Hàn Lập cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trước khi hành động, tôi thầm nghĩ: “Đúng là người thật việc thật, nếu mình tu tiên chắc cũng phải cẩn thận thế này!”
2. Hệ thống tu luyện chi tiết, logic
Một điểm khiến Phàm Nhân Tu Tiên ghi điểm tuyệt đối là hệ thống tu luyện được xây dựng cực kỳ chi tiết. Từ việc luyện đan, chế phù, nuôi linh thú đến các tầng cảnh giới, tất cả đều rõ ràng, mạch lạc. Tác giả Vong Ngữ không chỉ “vẽ” ra một thế giới mà còn giải thích cặn kẽ cách nó vận hành. So với Đại Chúa Tể, nơi hệ thống tu luyện đôi khi hơi rối và phụ thuộc vào “nhân phẩm” của nhân vật, Phàm Nhân Tu Tiên mang đến cảm giác chân thực hơn. Bạn có bao giờ tự hỏi: “Nếu tu tiên thật, mình sẽ làm gì để lên cấp?” Đọc Phàm Nhân Tu Tiên, bạn sẽ thấy mọi thứ đều có quy tắc, không hề hên xui.

3. Tình tiết chậm rãi, hợp lý
Không giống các bộ truyện “đánh nhanh thắng nhanh” như Võ Động Càn Khôn, Phàm Nhân Tu Tiên chọn cách kể chuyện chậm rãi, từ tốn. Mỗi bước đi của Hàn Lập đều được mô tả kỹ lưỡng, từ việc tìm kiếm tài nguyên đến đấu trí với kẻ thù. Điều này khiến tôi cảm giác như đang đồng hành cùng nhân vật, chứ không phải chỉ xem một bộ phim hành động liên tục “đấm đá”. Tuy nhiên, chính cái “chậm” này lại là con dao hai lưỡi. Bạn nghĩ sao về nhịp truyện chậm? Có thấy nó hợp lý hay đôi khi hơi… buồn ngủ?
Điểm yếu của Phàm Nhân Tu Tiên: Không phải tất cả đều hoàn hảo
1. Nhịp truyện đôi lúc quá chậm
Thú thật, dù yêu Phàm Nhân Tu Tiên đến mấy, tôi cũng phải công nhận rằng có những đoạn truyện dài lê thê, đọc mà chỉ muốn tua nhanh. Chẳng hạn, những chương mô tả quá trình luyện đan hay tìm kiếm tài nguyên đôi khi kéo dài hàng chục chương, khiến người đọc mất kiên nhẫn. So với Tiên Nghịch, nơi các tình tiết được đẩy nhanh với những biến cố kịch tính, Phàm Nhân Tu Tiên đôi lúc làm tôi cảm thấy như đang xem một bộ phim “tâm lý chậm”. Bạn có từng bỏ dở giữa chừng vì nhịp truyện không?
2. Tình cảm nhạt nhòa
Nếu bạn mong chờ một câu chuyện tình yêu lãng mạn trong Phàm Nhân Tu Tiên, có lẽ bạn sẽ thất vọng. Hàn Lập gần như là “tảng băng di động”, chuyện tình cảm với Nam Cung Uyển hay các nhân vật nữ khác đều khá mờ nhạt. So với Đấu Phá Thương Khung, nơi tình cảm giữa Tiêu Viêm và Huân Nhi được xây dựng đầy cảm xúc, Phàm Nhân Tu Tiên thiếu đi sự lãng mạn. Tôi nhớ có lần đọc đến đoạn Hàn Lập từ chối một cơ hội tình cảm, tôi chỉ muốn hét lên: “Anh ơi, tu tiên thì tu, nhưng yêu đương chút đi cho đời thêm sắc màu!”
3. Thiếu cao trào bùng nổ
Dù Phàm Nhân Tu Tiên có những trận đấu trí đỉnh cao, nhưng các cảnh chiến đấu lại không quá hoành tráng. So với Võ Động Càn Khôn hay Tiên Nghịch, nơi các trận chiến được mô tả với quy mô “phá trời nứt đất”, các pha hành động trong Phàm Nhân Tu Tiên thiên về sự tính toán, ít có khoảnh khắc khiến người đọc “sướng rơn”. Có lần tôi đọc đến đoạn Hàn Lập đấu với một đối thủ mạnh, cứ tưởng sẽ có màn “lật kèo” hoành tráng, nhưng kết quả lại… nhẹ nhàng hơn kỳ vọng.
So sánh tổng thể: Phàm Nhân Tu Tiên có gì nổi bật?
Nếu đặt Phàm Nhân Tu Tiên lên bàn cân với các siêu phẩm khác, tôi nghĩ nó nổi bật ở sự chân thực và tính logic. Hàn Lập không phải kiểu nhân vật chính “con cưng của trời”, mà là một người bình thường, dùng sự khôn ngoan để vượt qua khó khăn. Tuy nhiên, nhịp truyện chậm và thiếu cao trào có thể khiến một số bạn trẻ thích sự kịch tính cảm thấy hơi hụt hẫng. Bạn thích kiểu nhân vật như Hàn Lập hay muốn một “anh hùng” hào quang rực rỡ hơn?
Kết luận: Hợp với ai và nên đọc khi nào?
Phàm Nhân Tu Tiên là một tác phẩm đáng đọc nếu bạn yêu thích sự chi tiết, logic và muốn đắm mình vào một thế giới tu tiên thực tế. Nó không dành cho những ai thích nhịp truyện nhanh hay muốn một câu chuyện đầy drama. Với tôi, mỗi lần căng thẳng với công việc, tôi lại mở Phàm Nhân Tu Tiên để “học” cách kiên nhẫn từ Hàn Lập. Còn bạn, bạn thấy Phàm Nhân Tu Tiên thế nào? Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn nhé, tôi tò mò muốn biết lắm!