Hồi còn trẻ, tôi từng mê mẩn những bộ phim tình cảm châu Á với những mối tình sâu đậm, đầy nước mắt và nhiều khi là bi kịch. Nhưng càng trưởng thành, tôi lại càng tìm thấy một sự đồng cảm lạ kỳ với những bộ phim tình cảm Âu – Mỹ. Điều thu hút tôi không phải là những khung cảnh quá đỗi lãng mạn, viển vông, mà chính là chất “đời” trong đó. Họ yêu nhau giữa những bộn bề lo toan, những lựa chọn khó khăn, và cả những buổi sáng đầu tóc rối bù. Có lẽ chính vì thế mà tình yêu trong những bộ phim ấy lại khiến tôi tin vào nó hơn bao giờ hết.
Bạn có bao giờ tự hỏi: “Tình yêu trong đời thực trông như thế nào khi được đưa lên màn ảnh rộng?” Với tôi, câu trả lời nằm ở những bộ phim như “La La Land”. Đúng, nó có những phút giây nhảy múa trên mây đầy mộng mơ, nhưng cốt lõi lại là câu chuyện rất thực về sự đánh đổi. Mia và Sebastian yêu nhau say đắm, nhưng họ cũng có những ước mơ riêng đầy cháy bỏng. Bộ phim không tô vẽ một cái kết “họ sống hạnh phúc mãi mãi”, mà thay vào đó là một cái ôm tạm biệt đầy ngậm ngùi và trưởng thành. Nó đẹp, nhưng cái đẹp ấy nhuốm màu thực tế. Nó nói với chúng ta rằng, yêu không phải lúc nào cũng là sở hữu, mà đôi khi là buông tay để cả hai được là chính mình.
Nếu “La La Land” nói về ước mơ, thì “The Notebook” (Nhật ký tình yêu) lại là bản tình ca về sự bền bỉ và chấp nhận. Có người bảo phim này lãng mạn quá mức, nhưng tôi lại thấy nó đời lắm! Tình yêu thời trẻ của Noah và Allie đầy nhiệt huyết và nổi loạn, nhưng cái phần khiến tôi rơi nước mắt nhất lại là những năm tháng về già. Ông lão Noah kiên nhẫn đọc lại câu chuyện tình yêu của chính mình cho người vợ mắc chứng quên, ngày này qua ngày khác. Đó không còn là thứ tình yêu hào nhoáng của tuổi trẻ, mà là tình yêu trong hành động: sự kiên nhẫn, lòng trung thành và tấm lòng chăm sóc đến quên mình. Nó cho thấy, lãng mạn nhất không phải là những lời hoa mỹ, mà là việc bạn vẫn ở bên khi người kia không còn nhớ ra bạn là ai.

Và rồi, làm sao có thể quên được “500 Days of Summer” (500 ngày yêu)? Đây có lẽ là bức tranh chân thực đến tàn nhẫn về một mối tình đổ vỡ, được kể lại qua góc nhìn của chàng trai. Bộ phim phá vỡ hoàn toàn mọi khuôn mẫu “hoàng tử – công chúa”. Nó cho thấy một thực tế phũ phàng: cả hai cùng yêu, nhưng không cùng nhìn về một hướng. Summer không tin vào tình yêu đích thực, trong khi Tom lại coi cô là “một nửa” của đời mình. Cái hay của phim là nó không chỉ trích ai, mà chỉ đơn giản miêu tả sự khác biệt trong cách yêu và kỳ vọng. Xem xong, bạn có thể thấy bình thản hơn với một mối tình dang dở của chính mình, bởi đôi khi, chuyện tình tan vỡ chỉ đơn giản là do… không hợp mà thôi.
Thế còn tình yêu giữa những con người không hoàn hảo thì sao? “Silver Linings Playbook” (Mặt trời của những kẻ lạc quan) sẽ trả lời bạn. Pat mới ra viện tâm thần, Tiffany thì là một góa phủ trẻ với vô vàn vấn đề tâm lý. Họ không phải là những nhân vật lý tưởng để yêu đương. Nhưng chính sự “rách nát” và chân thực ấy lại tạo nên sức hút khó cưỡng. Họ yêu nhau không phải vì nhau hoàn hảo, mà vì họ hiểu được sự không hoàn hảo của đối phương. Những màn cãi vã, những cơn khủng hoảng và cả điệu nhảy thiếu chuyên nghiệp của họ lại chứa đựng một sự lãng mạn kỳ lạ: sự chấp nhận trọn vẹn một con người, cả phần sáng lẫn phần tối.
Có thể thấy, phim tình cảm Âu – Mỹ thường không bán cho chúng ta một giấc mơ màu hồng. Họ bán cho ta một tấm gương. Họ dám để nhân vật của mình cãi nhau, phạm sai lầm, lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, và đôi khi là… chia tay. Chính sự thật thà ấy lại khiến câu chuyện của họ có sức nặng và tính nhân văn sâu sắc. Tình yêu trong những bộ phim này không phải là điểm đến, mà là một hành trình giúp các nhân vật trưởng thành và hiểu bản thân mình hơn.
Vậy lần tới, khi muốn tìm một bộ phim tình cảm vừa có chiều sâu lại vừa chạm đến trái tim, bạn hãy thử tìm đến những cái tên tôi vừa kể. Biết đâu, bạn sẽ thấy một phần câu chuyện của chính mình trong đó, và nhận ra rằng, lãng mạn nhất chính là tình yêu giữa những điều rất đời thường.kusex

